Thursday, January 22, 2015

Hành trình 2 năm trên đỉnh Muối

Posted by with No comments





Sau bao ngày tháng mong đợi, ngày chúng tôi quyết tâm thực hiện chuyến đi trek đỉnh Muối trên đường leo lên đỉnh Bạch Mộc Lương Tử. Trước khi đi được những bạn đi trước đánh giá mức độ khó 1.5 cung Cát Cát của Fan nên trong lòng cũng có hơi chút lo lắng. Nhưng đã quyết tâm rồi, mức độ khó càng tăng, thì càng phải làm cho kì được.

Ngày 31/12 là ngày cuối cùng của năm dương lịch 2014, sau khi vội vã hoàn thành những công việc của ngày cuối năm, tôi và 2 bạn  trong đoàn  cùng lên tàu đến Sapa. Đây là lần đầu tiên tôi đón tết dương lịch trên tàu, cũng có chút phấn khích. Nhưng sự phấn khích ấy bị dập tắt ngay vì đi tàu là một phương tiện quá ồn ã, khoang ghế ngồi không tài nào chợp mắt được, đi lại các khoang với nhau cứ bồng bềnh chông chênh. Cứ chợp mắt được lúc lại thức dậy, cũng may mắn là đến 12 giờ thức để nói câu "Welcome, new year, 2015 ! " và  nói ra vài plan được. Giấc ngủ cứ chập chờn cho tới 3h sáng, ngồi bắt chuyện với a người Lào Cai cho tới khi tàu dừng.

Tàu dừng, không khí ở Lào Cai cũng không khác biệt mấy so với HN, nên cảm giác chênh lệch về nhiệt độ không thể hiện rõ nét.

Tiếp theo một chuyến bus từ Sapa lên LC. Giờ từ LC lên Sapa thật tiện lợi với xe bus.

Một nét Sapa ngày trở lại





Porter của chúng tôi là nhà Tủa 1, chúng tôi hay gọi thân mật là ông già, hay bố già, tên thực là Vừng a Sáng. Đoàn chúng tôi thuê tổng cộng 3 porters , thêm  con trai của bố già a Phụng và Mỉ. Cả đoàn xác định đã đi chơi là vừa trải nghiệm vừa thưởng thức. Chúng tôi sẽ trải nghiệm cảm giác đi trên những con đường mòn, những địa hình khác biệt, chèo đèo, lội suối, băng rừng đủ cả, thưởng thức cảnh núi non hùng vĩ khi nhìn từ những đỉnh núi xuống thung lũng, thưởng thức món ăn của núi rừng, lợn cắp nách, gà chạy đồi.


Hành trình bắt đầu là quảng đường chạy xe  4km đường đèo từ nhà bố già đến chân núi. Gửi xe dưới chân núi và chúng tôi bắt đầu hành trình của những thợ săn mây và ý chí kiên định của những trekkers


Vạn sự khởi đầu nan, 2 trong số 6 xe của chúng tôi đi lạc thẳng xuống phía dưới cách vị trí rẽ trái 10km, sau khi gửi xe và đợi. Thời gian dự kiến là 1h giờ đã là hơn 2h chiều, nên chúng tôi quyết định chia thành các tốp nhỏ, để những người có thể lực yếu hơn đi trước.




Qua con dốc đầu tiên cũng không mấy khó khăn chỉ một chút chưa quen với việc leo và không khí loãng, mồ hôi túa ra, nóng phừng phừng. Chúng tôi quyết định dừng lại và sử dụng  gậy để đi tiếp. Leo lên dốc, những cây gậy sẽ làm điểm tựa để cho phần trọng lực cơ thể được nâng lên.

Tuy nhiên đó chỉ mới là đầu bản, bản nằm theo con dốc là lối mòn dẫn vào bìa rừng. Ở vùng núi nếu nói rừng không giống như  rừng ở đồng bằng. Điều đó có nghĩa là càng đi vào rừng bạn càng phải lên cao.

Những đứa trẻ vùng cao ở đây đáng yêu một cách lạ kì, chúng hồn nhiên và dễ thương, nhưng  cũng rất đáng thương dưới cái rét của mùa đông trên Sapa.









Xuất phát muộn, đến 6h tối chúng tôi mới bắt chỉ vượt qua được bãi chăn dê đầu tiên. Cả đoàn rừng lại trên một mỏm đá để tiếp sức bằng bánh mì và chuẩn bị vượt chặng đường nguy hiểm nhất, trên đường trở về buổi sáng chúng tôi mới nhìn rõ nó nguy hiểm thế nào. Đêm tối đèn pin bật lên chúng tôi bám sát và lần theo con vực để bước từng bước đi. Dựa vào kinh nghiệm leo núi, bám sát vào bất cứ thứ gì từ phía chắc chắn  để bước đi, bên phải là vực chỉ cần một sơ xuất là chúng tôi sẽ tụt xuống, nếu rớt xuống với cái lạnh 0 độ và ẩm, thì sẽ không biết thế nào. Người bạn đồng hành của tôi là một bạn nữ lúc đó thực sự đã rất  mệt với việc leo bộ hơn 4 giờ liên tục trong cái lạnh của rừng núi.  Tốp chúng tôi là tốp cuối cùng. Chân tay mệt rã rời nhưng vẫn cố bước tiếp.

 Nhắc đến 2 cô bạn đồng hành cùng chúng tôi, tuy thể lực yếu nhưng ý chí không hề yếu, cũng là một phần tôi cảm nhận và tiếp thêm sức lực cho chính mình.

Cái rét đã xuống rất sâu, tôi có thể cảm nhận được hơi lạnh buốt vào da thịt, đã có thể nhìn rõ hơi thở của mình, tưởng chừng tôi có thể nghỉ lại bất cứ lúc nào. Vẫn phải đi tiếp khoảng 4h như vậy nữa. Băng qua con vực, chúng tôi nghe thấy tiếng suối, cây cầu khỉ và cả đoàn chúng tôi ở trước mặt, thực sự mừng rớt nước mắt. Trong sự mệt nhọc, việc đi qua cái cầu khỉ bắc qua con suối là một thú vui và tiếp thêm động lực  cho cả đoàn.  Trên người có 2 chiếc balo, đi qua cầu chòng chành, đi qua rồi mà chỉ nghĩ lúc đấy cầu có làm sao rơi xuống suối thì cũng coi như xong câu chuyện ở đây. Nhìn những người bạn đồng hành, tiếng cười nói, cái mệt của mọi người cũng lắng xuống đôi chút. Chúng tôi lại tiếp tục quãng hành trình tới địa điểm nghỉ chân. Cuộc hành trình cứ lên rồi xuống những ngọn núi. Dường như thời gian lúc này không có ý nghĩa, chúng tôi chỉ có bước tiếp lên phía trước, mong sao cho đến điểm nghỉ đêm thứ nhất thật nhanh.  Đi giữa rừng trong đêm với thời tiết khắc nghiệt là điều không trekker nào mong muốn. Buổi tối làm chúng tôi đi chậm lại  rõ rệt.

Những con dốc càng trở nên dốc hơn, và càng trở nên khó đi vào đêm tối. Lên cao hơn chúng tôi nhìn thấy trăng, và rất nhiều sao đầy cả một bầu trời. Bầu trời núi rừng sáng kì lạ, tạo cho tôi cảm giác như lạc vào một câu truyện, nơi đó, tôi ngắm nhìn bầu trời, ánh trăng cạnh tôi toàn cây là cây, ánh trăng bạc, cái lạnh cắt da, đó là một cảm nhận không thể quên.




Vì là tốp tiếp tục đi cuối, tôi, 2 bạn đồng hành và bố già rừng lại ở một khoảng và nhóm  cỏ và củi khô để sưởi ấm,  quyết định lưu lại cái khoảnh khắc, cái không khí này. Nó cũng là kỉ niệm đáng nhờ của chuyến đi.

 Khi chúng tôi gần lên tới nơi, tôi phát hiện, chiếc  điện thoại yêu quý gắn bó với mình và có vô số thứ quan trọng bên trong đã không còn nằm yên trong vị trí. Vậy là một mình xuống núi bắt đầu thực hiện. Cái cảm giác lạc trong rừng giữa đêm và cái không khí lạnh lạnh của rừng thiêng làm tôi sản gai ốc. Đi mãi khoảng 10 phút tôi không còn nghe được tiếng gì ngoài tiếng gió của rừng, cũng không ngờ khoảng cách lại xa như vậy, cảm giác mách bảo là ở nơi đốt củi đó chứ không phải nơi nghỉ chân nào khác, cứ đi mãi miết, bỗng nhận ra mọi thứ thật yên ắng chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc của chính mình. Vì một phần lo đoàn sẽ lo cho mình, một phần lớn vì không yên tâm với sức khoẻ của người bạn cùng đoàn. Tôi quyết định quay trở lại, nhưng quay lưng lại thì chỉ thấy bóng tối, cũng may là lúc lên tôi có nhìn thấy chùm sao đại hùng. Cứ đi theo hướng đó thì sẽ lên được vị trí nghỉ lúc trước và quyết định bước theo.  Vừa đi vừa nghĩ nếu có đi nhầm sang ngọn núi bên cạnh xuống rồi quay lại chắc cũng chết. Còn điện thoại đành để đó để sáng sớm hôm sau quay lại tìm.


Đêm đầu tiên ngủ lại tại bãi bằng chăn dê là đêm khó quên, nó không lạnh buốt hơi lạnh từ đất như đêm ngủ trên Tây Tiến, nhưng nó lại có  sương muối của rừng, sương thấm qua cả lều ngủ. Đến 4h sáng tôi không tài nào ngủ tiếp được dưới cái lạnh này dù đã dán miếng nhiệt, quyết định dậy. Bầu trời đêm gần đỉnh muối nhiều sao vô cùng. Do ở lưng chừng núi nên tầm view rất rộng. Tôi có thể tận mắt nhìn thấy những chòm sao mà chỉ có nhìn qua film ảnh, rất nhiều, rất nhiều chòm sao hiện ra. Giá như máy ảnh ghi được cái cảm giác ấy thì thật tuyệt vời. Đây cũng  là nơi đầu tiên được ngắm sao băng ở tầm view rộng như vậy.





Lạnh, nhưng ngồi cạnh bếp lửa thì ấm vô cùng, làm một chén rượu mà cái cảm giác rét co ro trong lều tan biến đi đâu rồi, ngồi bếp lửa và đón bình mình sáng sớm. Bình minh thứ 2 của năm 2015.




Từ chỗ ngủ tới đỉnh muối, chúng tôi đi thêm 3 h đồng hồ leo núi nữa. Cũng có nhiều những đoạn dốc phải leo bằng tay nhưng so với những vất vả mà tối hôm trước chúng tôi trải qua thì không thấm vào đâu. Tuy nhiên khi leo tới đây, chúng tôi đã có thể nhìn thấy những dải mây ngang tầm mắt với mình. Những công sức của chúng tôi bắt đầu được núi rừng đền đáp.








10h chúng tôi lên tới đỉnh muối, cắm trại và chuẩn bị bữa trưa đầu tiên trên đỉnh muối. Đi quanh quanh tôi hiểu tại sao ở đây người ta gọi là Bạch Mộc. Những thân gỗ theo tháng năm trắng theo sương muối nơi đây. Đến những cây gỗ cũng có vẻ đẹp của thiên nhiên.

Khi lên được một lát, mây bắt đầu tràn xuống nơi cắm trại, những lớp sương mù, nếu trèo lên đỉnh Bạch Mộc lúc đó bạn sẽ thấy một biển mây trắng phía dưới












Bữa ăn trưa thịnh soạn, và là một bữa trưa ngon nhất trong những chuyến đi trek của mình. Ngoài ra còn món nấm xào tuyệt vời, một những món ăn ấn tượng của chuyến đi, những lần sau lên Sapa nhất định phải mua nấm rừng về thưởng thức. 




Sau bữa trưa đã bụng, buổi chiều chúng tôi có quyết định là lên trên đỉnh muối xem hoàng hôn. Đúng là núi rừng không phụ công người. Tuy không có biển mây nhưng cảnh hùng vĩ và  cảnh mặt trời ẩn mình xuống những ngọn núi cũng làm cho người cảm giác thích thú đến khó tả. Vào thời điểm này chúng tôi có thể nhìn thấy cả mặt trăng và mặt trời 














Quá trình chuẩn bị bữa tối. Bữa tối nay sẽ có món thịt lợn nướng. Quá đủ cho một chuyến đi, và đây là lý do tại sao tôi nói chuyến đi trek sang chảnh. Mặc dù mệt nhưng tôi vẫn muốn thưởng thức bữa tối thú vị này 











Trại chúng tôi dựng quanh bếp củi để tối đốt củi sưởi ấm.








Đêm thứ 2 trên đỉnh muối không rét như đêm thứ nhất ở lưng chừng núi. Một phần vì nhiệt độ đã tăng lên, một phần sau một đêm nghỉ ngơi sức khoẻ chúng tôi đã phục hồi 1 phần, một phần vì bếp củi được đốt suốt đêm

Sáng sớm hôm sau cũng như sáng thứ nhất, đến tầm 4h cái lạnh xuống sâu, ra ngồi bếp củi thì ấm hơn trong lều. Đến 5h sáng chúng tôi hành trình lên đỉnh muối. Đỉnh để ngắm biển mây cách không xa so với nơi cắm trại nghỉ. Khi đi lên thì trời vẫn còn tối. Chúng tôi quyết tâm phục kích ánh sáng đầu tiên trên đỉnh Muối. Và hơn cả kì vọng, cả chuyến đi tôi chỉ chờ mong giây phút này, giây phút làm cho tôi không nghĩ mình chính mắt mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. Tôi rất gần mây, tôi có thể nhìn thấy núi, tôi cảm giác như chính tay mình được chạm vào mây, cảm giác muốn nhảy bay khỏi đỉnh muối và lao mình xuống biển mây kia. Đó là cảm giác thật tuyệt với và sẽ chẳng bao giờ quên được. Không ai có thể cầm lòng được với cảnh đẹp nơi đây, có thể gọi là chốn bồng lai cũng vẫn đúng.



























Và tất nhiên chúng tôi còn trẻ, chúng tôi muốn ghi lại những khoản khắc tuyệt vời ở nơi đây để nhớ mãi.




















Hẹn gặp lại Bạch Mộc:







Núi muối 1/2014 - Tuổi trẻ của tôi đã có 1 phần ở nơi đây.

0 comments:

Post a Comment